Thứ Hai, 16 tháng 7, 2012

Đêm buồn và những hạt mưa





Tự dưng đọc tin nhắn của anh em buồn quá đỗi. Anh nào có hiểu được ý nghĩa của cuộc chuyện trò đấy? Em có trách anh gì đâu cơ chứ. Buồn quá. Nhiều khi em cảm thấy mình vô cùng lạc lõng. Quyết định ấy liệu có đúng k?

Tự mình làm tất cả, kể cả những việc đó của đàn ông, một người cha fải làm. Những giọt nước mắt ko fải rớt cho anh hay ai khác thấy mà những giọt lệ ấy chỉ rớt vào đêm tối. Đêm mà chỉ có 3 mẹ con nằm cạnh nhau.

Xót xa lắm khi nghe con hỏi:'' mẹ ơi,sao ba cứ đi làm xa thế?''. Đã bao giờ con hỏi anh như thế chưa?

Và em nào có trách những chuyện nhỏ nhặt bởi vì em hiểu anh nghĩ gì và chúng ta như thế nào. Muốn nói lắm một câu em cần có anh bên cạnh mà có nói được đâu. Nói làm gì để rồi anh k an tâm công tác. 7 tháng cũng để em đủ nghị lực khi sống xa anh. Thì 3 năm cũng vậy. Công việc hằng ngày của em cũng chỉ có thế. Lo cho tương lai 3 con chứ k fải 2 con.

Thế là đủ đối với em. Hạnh fúc, buồn đau rồi cũng chóng qua. Con tim em cũng sắp trở thành sỏi đá. Nếu chúng mình cùng chung nhịp đập thì anh sẽ hiểu được em. Đừng vội vàng trách móc khi anh k hiểu cuộc trò chuyện đó anh nhé. Nếu anh muốn là người bạn cùng em tâm sự thì đừng thở dài khi em nói với anh.Em sẽ cũng chỉ im lặng và nghĩ rằng anh k thương mẹ con em...

                                                  Đêm buồn và những hạt mưa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét