Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012

Sài Gòn ngày nhớ đêm mong..

                                 Gửi ông xã iu iu !
Ở nơi ấy anh có thật sự nhớ e?E biết ở nơi ấy,anh có điều kiện tiếp xúc với nhiều người và cũng nhiều người thích a.Ai bảo e k ghen?Ai bảo e thờ ơ khi để anh 1 mình nơi đất lạ?E ghen lắm chứ.E buồn lắm chứ.Nhưng đó là quyết định của a cơ mà.E có gửi cho a dòng tin nhắn,nhưng ko hiểu vì sao nó ko đến.
"E nhớ a quá,nhớ và khóc rồi đây này.Hãy về với e đi a.Đêm đến 1 mình lạnh lẽo quá.Có 2 con nhưng ko đủ để con tim e thiếu vắng a được.E ko muốn ai thay thế e cũng như k muốn ai thay thế a.Ông xã ơi...."
Chẳng hiểu sao mỗi lần e điện thoại là a lại bận.A hứa sẽ điện thoại lại nhưng a lại k điện. A có biết e chờ đt a nhưng ruột gan cứ rối bời lên k? A có biết khi ấy có thể e sẽ có những suy nghĩ khác k? Nếu đổi lại là a a sẽ như thế nào?Nhưng chắc chắn a sẽ ko nghĩ gì bởi vì em quá an toàn khi k thể đi đâu được vì vuớng bận con cái.
E biết ngoài thời gian rảnh rỗi a xem ti vi,lên mạng chat với bạn bè.E ganh tị với tất cả những ai được a quan tâm hỏi han. Chỉ lẽ bởi vì e ko được a quan tâm chăm sóc như thế. Có lẽ vì thế tình cảm của chúng ta ngày càng dần dần nhạt phai. Hôm kia e có đặt tấm vé để 2 vợ chồng mình lâu lâu có thời gian rảnh.Cùng nhau đi chơi. Phải như thế mới hâm nóng được tình cảm anh àh. Bao nhiêu tình cảm sâu lắng anh gởi hết cho bạn bè. Có bao giờ anh nghĩ cho em,cho con ko anh. Những bài viết của anh thật sự cảm động nhưng cái em cần ở đây không dừng lại như thế. E cần ở a rất rất nhiều. 3 năm có thể làm thay đổi tất cả. 3năm có thể làm chúng ta xa nhau hoặc có thể làm chúng ta gần nhau hơn. E ko muốn điều tồi tệ sẽ đến. E chỉ muốn điều tốt đẹp sẽ có trong gia đình nhỏ của chúng ta.Có những tiếng cười cuối tuần thật sự vui vẻ.Những nguyên nhân dẫn đến tình cảnh cơm ko lành canh k ngọt sẽ ko tái diễn.Hoặc nằm chung fòng nhưng trong dạ nặng nề.
E rất muốn anh là anh của ngày xưa,k cáu gắt mỗi khi trả lời,k thờ ơ với công việc gia đình.A về cuối tuân,hãy thư giãn.Hãy để giây phút đó là của gia đình. Đừng ôm trọn cái niềm đam mê của a. Khi ấy,e sẽ cho rằng a chẳng quan tâm gì đến e,đến gia đình.
Môi trường của em cũng tiếp xúc rất nhiều người.Họ đều quý mến em, họ tôn trọng em. Họ biết em là ngừoi của gia đình.Nhiều khi họ hỏi 1 câu mà em thấy chột da :"e làm việc,gắn bó với nhà thuốc.Ông xã em đâu sao k phụ em?". E biết nói sao đây???E biết trả lời sao đây??? Chỉ biết nói ông xã em đi công tác xa...
Buốn  lắm khi ai đó hỏi em về anh. A có thấy giữa chúng ta có gì ko ổn k??? Em thì thấy có điều gì đó bất ổn. Em muốn dừng lại, em muốn có anh ở bên để an ủi, để đỡ đần em. 1 mình e kothể thay anh làm tất cả. Làm mẹ, làm ba, làm từ những công việc được xem là nhỏ nhặt nhất. Đôi khi e stress, e giận tất cả. E giận cả anh, giận cả chính e. Người đã làm em chịu thiệt thòi khổ sở để rồi a đi xa. E biết a cũng buồn,cũng khổ nhưng có lẽ sẽ k nhiều fiền muộn như em 1 người vợ,người mẹ khó tính.
Đừng để ai có 1 chút hy vọng,đừng để ai có lòng tin ở nơi anh.Em mệt mỏi khi fải suy nghĩ về vấn đề này rất nhiều. E mệt khi anh đi xa, em mệt mỏi và cần ai đó quan tâm chăm sóc hỏi han chứ ko phải 1 cái thở dài.
Con đường trước mắt còn quá dài .Cái chính là cần tìm ra nguyên nhân xảy ra mâu thuẫn, xảy ra những hờn ghen vô cớ. Bạn bè là quan trọng. Đừng để lẫn lộn giữa bạn bè và gia đình.
Có thể có nhiều người sẽ cho rằng em ích kỷ.Nhưng thưa: "e ích kỷ vì gia đình cho em,cho chính những đứa con của em".Họ ko ở trong hoàn cảnh này họ sẽ k hiểu.Có thể họ sẽ cười nhưng em sẽ để mặc cho họ cười.Nhiều khi những con người ấy ko được như gia đình của chúng ta.Họ ko thích ràng buộc,họ thích bay nhảy.Nhưng đến khi họ muốn dừng chân lại,họ ko có điểm tựa. Ko ai có thể cùng họ giải bày, ko ai có thể chăm sóc họ về sau...Họ sẽ cô đơn và buồn chán....
Con đường em chọn,tốt cho anh,cho con,tốt cho cả gia đình chúng ta.hãy trân trọng và giữ gìn anh nhé.
                                                                                                  Barbara

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét