Sài gòn ngày... tháng... năm...
Đơn xin....(Còn đang bỏ trống chưa viết)
Thường thì những giờ rảnh rỗi em thường hay lên mạng,viết cho anh vài dòng nhật ký về chuyện nhớ nhung giận hờn.Có một hôm em cũng vô tình đọc được câu chuyện ấy.Thấy thú vị và lưu lại,định sẽ cho anh xem.Nhưng ko ngờ anh có cùng cảm nghĩ với em.Cũng lưu lại và tạo blog hôm em giận anh. Đọc xong blog ấy em cũng đã bớt giận.Muốn viết cho anh một đơn nhưng sợ anh giống như cô gái kia giật mình khi nhận được tờ đơn ấy. ^,^
Anh yêu!Giờ này anh đang đi trên đường về ĐQ,ở nơi ấy chúng ta có nhiều kỷ niệm. Những thăng trầm trong cuộc sống. Những mưu toan,những suy nghĩ cho tương lai,cho mái ấm của chúng ta. Em nhớ lắm những con đường,những nơi chúng ta từng đặt chân đến. Chốn thanh bình,yên ả với bao nỗi niềm của người dân về cuộc sống. Ở nơi ấy,em chưa hiểu sâu về nó nhưng em thích ko khí nơi ấy. Nếu có dịp,em sẽ về thăm lại nơi em và anh đã quyết định là nơi lập nghiệp,nhưng giờ vì hoàn cảnh mỗi người một nơi. Buồn lắm nhưng ko thể làm khác được. Em muốn nói với anh: "Anh ơi, hãy ở lại bên em. Hãy cùng em chăm sóc các con". Biết rằng nói ra cũng vậy nên em chẳng nói,rất nhiều tâm sự muốn nói cùng anh nhưng rồi lại thấy trên nét mặt ưu fiền em đành thôi.
Anh ơi,thật sự em rất cần có anh. Hãy cho em nghị lưc,đủ vững tin trong cuộc sống.
Em và con tặng anh cả khoảng trời xanh buổi sáng, và bầu trời đầy sao nè. Em mong rằng mỗi lần nhớ em và con anh đều ngắm nhìn chúng. Bầu trời êm dịu ấy,những ngôi sao ấy sẽ tượng trưng cho sự hy vọng,sự nhớ nhung của cả gia đình ta.
Dù cuộc sống của anh và em có như thế nào đi nữa,dù chúng ta có nhiều điều trăn trở.Nhưng em hy vọng rằng,mỗi điều trăn trở,những khuất mắc ấy đều có lời giải đáp.
Hãy cùng nhau nắm lấy nhau để vẽ lên bức tranh tình iu anh nhé.
Thường thì những giờ rảnh rỗi em thường hay lên mạng,viết cho anh vài dòng nhật ký về chuyện nhớ nhung giận hờn.Có một hôm em cũng vô tình đọc được câu chuyện ấy.Thấy thú vị và lưu lại,định sẽ cho anh xem.Nhưng ko ngờ anh có cùng cảm nghĩ với em.Cũng lưu lại và tạo blog hôm em giận anh. Đọc xong blog ấy em cũng đã bớt giận.Muốn viết cho anh một đơn nhưng sợ anh giống như cô gái kia giật mình khi nhận được tờ đơn ấy. ^,^
Anh yêu!Giờ này anh đang đi trên đường về ĐQ,ở nơi ấy chúng ta có nhiều kỷ niệm. Những thăng trầm trong cuộc sống. Những mưu toan,những suy nghĩ cho tương lai,cho mái ấm của chúng ta. Em nhớ lắm những con đường,những nơi chúng ta từng đặt chân đến. Chốn thanh bình,yên ả với bao nỗi niềm của người dân về cuộc sống. Ở nơi ấy,em chưa hiểu sâu về nó nhưng em thích ko khí nơi ấy. Nếu có dịp,em sẽ về thăm lại nơi em và anh đã quyết định là nơi lập nghiệp,nhưng giờ vì hoàn cảnh mỗi người một nơi. Buồn lắm nhưng ko thể làm khác được. Em muốn nói với anh: "Anh ơi, hãy ở lại bên em. Hãy cùng em chăm sóc các con". Biết rằng nói ra cũng vậy nên em chẳng nói,rất nhiều tâm sự muốn nói cùng anh nhưng rồi lại thấy trên nét mặt ưu fiền em đành thôi.
Anh ơi,thật sự em rất cần có anh. Hãy cho em nghị lưc,đủ vững tin trong cuộc sống.
Em và con tặng anh cả khoảng trời xanh buổi sáng, và bầu trời đầy sao nè. Em mong rằng mỗi lần nhớ em và con anh đều ngắm nhìn chúng. Bầu trời êm dịu ấy,những ngôi sao ấy sẽ tượng trưng cho sự hy vọng,sự nhớ nhung của cả gia đình ta.
Dù cuộc sống của anh và em có như thế nào đi nữa,dù chúng ta có nhiều điều trăn trở.Nhưng em hy vọng rằng,mỗi điều trăn trở,những khuất mắc ấy đều có lời giải đáp.
Hãy cùng nhau nắm lấy nhau để vẽ lên bức tranh tình iu anh nhé.
Barbara
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét